TRỞ VỀ MÁI NHÀ XƯA
Còn một quê xưa để mình trở lại
Một mái tranh nghèo, một bóng trăng khuya
Một chén trà thơm và mấy bài thơ
Xa cách trăm năm vẫn là tri kỷ
Buổi sáng ra vườn ngắm hoa bầu, hoa bí
Trồng một luống khoai, hái mấy trái cà
Đời đâu cần gì, trời đất bao la
Ngày nắng đẹp cũng như ngày mưa tới
Ở một miền quê hương đồng gió nội
Đọc nghìn trang kinh chẳng nhớ câu gì
Không mượn mõ chuông gọi người mua mộng
Không đắm lòng mình lạc chốn mê si
Nếu có nhớ ai gửi vào mây trắng
Trời trong xanh vốn rất vô cùng
Khuya ngắm vầng trăng, nghe lòng yên lặng
Hiểu được cuộc đời sắc tức thị không
HỒ NGẠC NGỮ